Hôm đó, là một ngày u ám tại thành phố cảng Lirax. Có vẻ trời sắp mưa, mây giông kéo đến từng đợt , người đi đường vội vã trở về mái nhà ấm êm với gia đình của mình. Dòng người vội vàng rời đi, để lại phố Thiên Cốc một vẻ hoang sơ đến lạ kì . Tuy nhiên vẫn còn những con người thống khổ không có nơi nương tựa , khuôn mặt họ toát lên một sự buồn phiền khó tả. Để bớt đi cơn sầu não vì những món hàng rong bị tồn chứa lâu ngày và số tiền bạc lẻ kiếm được hôm nay, họ liền quay qua trò chuyện tâm sự để giải tỏa nỗi buồn trong lòng … Chuyện của họ nhiều lắm ! Chủ yếu là về gia đình và cuộc sống trước đây. Mải buôn chuyện nên chắc họ không để ý người đàn ông mặc áo măng tô* đang nép mình tại một con hẻm nhỏ ở góc phố :
- Tch ! Toàn mấy bọn phiền phức ….
Gã đàn ông định rời đi ngay sau câu nói nhưng trực giác mách bảo ông nên ở lại. Sau một hồi lưỡng lự thì hắn quyết định nghe tiếp , dù sao cũng là nhiệm vụ lâu dài, bỏ chút thời gian cũng không sao.
- Mấy con khắm gia này, nói gì lâu thế ! Nhanh bố mày còn về, trực giác cái gì chứ không biết…
Vẻ tức giận hiện rõ lên khuôn mặt của người đàn ông … Bỗng ông nghe được gì đó..
// xì xào //
- Này mấy bà, nghe gì chưa, có tin đồn Luật sư Cẩm lại kiện Vãng chủ nữa đấy .
- Lại nữa à ? Cô Cẩm kiên trì thiệt , thua kiện mấy lần rồi .
- Dù sao vụ án đấy cũng quá bí ẩn, tôi cũng không biết rõ nữa
- Vậy để tôi cho bà nghe ….
…
Ở góc phố cũ, người đàn ông mặc măng xám cười mỉm, quay người bỏ đi, có vẻ hắn đã tìm được thứ mình cần và rồi …
· Trong phòng điều hành của Vãng Đường
- Thưa sếp, lại là cô gái rắc rối đấy!
- Bạch Y? - … nhướn mày
- Dạ, vâng, là cô ấy!
- Được rồi, đi làm việc của ngươi đi..
- Dạ, chào sếp
Người đàn ông bí ẩn đi ra khỏi phòng, để lại cô một mình. Cô lền đứng dậy, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.
- Haizz…. Em còn hận tôi đến vậy sao…
//RENG RENG//
Tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi khiến cô sực tỉnh.
- Sao?
- Này Hồ Đào!!! Cô ấy lại kiện cậu nữa rồi!
Người con gái ấy – bây giờ là Hồ Đào uể oải trả lời :
- Tớ cũng vừa biết xong, chắc lại xử lí như cũ thô-
- Nằm mơ đi, cô ấy….
·
Tại phòng họp của công ti, tất cả nhân viên cấp cao đều được triệu tập tại đây. Trông họ có vẻ khá tức tối về vụ kiện lần này.
- Grừ ! – Một tên đập tay xuống bàn – Sao cô ta dám nói như vậy với báo chí chứ ?
- Vị luật sư ấy có gì mà không dám?
- Thật không thể tha thứ!
- Vu khống a, chắc chắn là vu khống, cô ta lấy đâu ra bằng chứng về việc ấy?
“ IM LẶNG HẾT! VỀ NHÀ MÀ CÃI NHAU” Hồ Đào tức giận
*Lẩm bẩm* “Không ngờ cô ấy lại lợi hại đến vậy, ta đã giấu rất kĩ rồi mà!”
Hồ Đào nhanh chóng điều động từng bộ phận đi giải quyết vụ này một cách nhanh chóng, vì nó mà một người không bao giờ ở lại muộn phải tăng ca hôm nay.
- Em được lắm! Vụ này ngốn cả đống tiền của tôi!
A chết chết chết! Hình như cô gái trẻ này chưa được giới thiệu rõ ràng ha… Vị đây là Chủ tịch trẻ tuổi của “Công ty cổ phần dịch vụ Đường Vãng Sinh” chuyên về dịch vụ tang lễ và chôn cất. Dù mới chỉ ở tuổi 22 nhưng rất thông minh, hành động quyết đoán và dứt khoát. Tên đầy đủ là Lý Hồ Đào, một con người có thể gọi là hoàn hảo, nhưng cô vẫn còn một thiếu sót là…..
· Bên phía luật sư
Tại một phòng học nhỏ, có 2 vị nữ nhân trẻ tuổi….
- Này, thế thì có vong ơn bội nghĩa quá không vậy? Dù gì họ đã từng giúp đỡ trong lúc cô hoạn nạn đấy Bạch Y! Nếu không có họ …
- Tô Hà, cô im đi! Chuyện gì nên là thì tôi sẽ làm, tôi không thể bỏ qua truyện này được. Hôm đấy họ không làm vậy thì mọi chuyện đâu đến nỗi này…
- Nhưng nhỡ đâu không phải do họ làm? Làm gì có bằng chứng cụ thể rõ ràng đâu?
- Vậy nên tôi mới cố gắng kiếm bằng chứng…
- Dù gì cô cũng kiện họ bao nhiêu lần rồi…
- Bao nhiêu lần tôi cũng sẽ kiện! Lần này tôi đã có bằng chứng khá rõ ràng và thuyết phục, họ sẽ không trốn được nữa đâu…..
Nói xong, nàng cảm nhận được được một sự im ắng bao trùm căn phòng. Để tránh cảm giác ngượng ngịu này, Bạch Y quay người rời đi…
- Xin lỗi vì đã to tiếng. Giờ tôi có việc phải đi…
//Cạch//
Tô Hà : “Bạch Y… Cô quên mất lí do cô làm luật sư rồi à.. CÔ đã hứa làm việc gì với họ a… *lắc đầu ngao ngán*
*Nghĩ thầm* “Nhớ hôm nào cô ấy xin đến đây làm việc để giúp Vãng Đường vụ án năm đó”
· Hồ sơ vụ án
Vào 2 năm trước, có 1 vụ án giết người không rõ hung thủ đã diễn ra. Vụ aasan khá dã man khi nạn nhân là mọt người đàn ông trung niên bị chắt đứt đôi người từ phần xương chậu, kì lạ là phần chân của ông ta lại là chân của 1 con hươu long trắng bạc. Bên phía cảnh sát đã cố gắng điều tra nhưng thủ phạm khá tinh vi và không để lại một dấu vết nào, tòa án tuyên bố vụ án khép lại và người đàn ông được mang đi làm tang và chôn cất. Hôm đi làm tang có một đoàn tùy tùng đem người đàn ông, họ cố gắng tìm một công ty có dịch vụ tốt, và đương nhiên, né Vãng Đường là phương án tốt nhất, vì họ đã nghe qua những điều không mấy tốt về công ty này. Nhưng cho dù họ đã đi hết thành phố Lirax thì cũng không tìm được nơi tiếp nhận. Đi đến đâu họ cũng bị mời ra ngoài và không nhận đơn. Hết cách…Họ tìm đến Vãng Đường…
…
Khi đến nơi, bên trong âm u không sự sống, chỉ có 1 cô gái trẻ đứng ở quầy tiếp tân, khắp nơi là sát khí khiến họ rợn người. Bỗng cửa sập đóng, cả đoàn người và chiếc hòm biến mất không dấu vết…
- Theo lời của bên cảnh sát và người qua đường chứng kiến kể lại –
* măng tô : là loại áo khoác dài đến đùi gối hoặc hơn, thường được mặc vào mùa đông
· Đôi lời tác giả:v
Vâng, lại là tôi đây:v
Thì lần này tôi có viết xong trước Tết và tiện thể đăng luôn, cho dù đăng giờ thì ít view vc…
Lần này thì do tôi khá lười, nên cốt truyện sẽ là cốt truyề thống, nhân vật buff các kiểu.
Lối viết cũng không gì đặc sắc nhưng kệ đi..
Nếu mấy bạn thấy cách viết nhàm quá thì bảo tôi, tôi sẽ đổi cách viết của tôi:vv
Dù biết là ít người đọc bách nhưng cmn đi, thích thì nhích nên tôi triển.
Chả biết nói j nữa nên bye, đợi chương 2 từ tôi nhé:v
See ya!
Tác giả : cơn gió vô danh
:")
Trả lờiXóabách hợp đúng gu mình triển tiếp đi bẹn à
Trả lờiXóa