một xế chiều chap 3

                                                            

Tôi từ từ mở mắt, dù cơ thể đang mệt nhoài nhưng tôi bắt chúng phải ngồi dậy. Thứ đầu tiên tôi thấy là chị Clara dựa vào bức tường lạnh giá của bệnh viện 

- khoan chờ đã… sao tôi lại ở bệnh viện? Hàng vạn câu hỏi vẫn đang hiện hữu trong đầu tôi cho đến khi giọng nói quen thuộc ấm cúng vang lên" Em dậy rồi à?"chị tôi dụi mắt. Tôi đáp lại"Vâng"

        Nhìn qua cửa sổ, những chiếc lá đang từ từ rụng xuống và thế chỗ cho nhưng cành lá mới, gió thoáng qua thoảng lại làm cho hành trình rơi xuống của những chiếc lá khó khăn hơn. "Tin xấu đây-" giọng chị Clara cất lên, chị đi đến chỗ tôi và ngồi xuống, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi "Tin xấu là em bị phải nằm viện vài ngày-" rồi chị chỉ vào cái chân đã bị bó lại của tôi. Tôi nhìn kỹ lại một số vết thương đã được băng bó lại, một số vết còn chưa lành. "Nhưng không sao, em vẫn còn chị và mẹ. Chị và mẹ sẽ thay nhau thăm em" có một sự ái ngại trong lời nói của chị, tôi lưỡng lự "Vậy- còn ba?". Chị tôi im lặng…

   Không gian yên ắng đến đáng sợ, quá yên ắng, yên ắng… Có một tiếng thút thít, tiếng thút thít phát ra từ ngoài phòng bệnh, tiếng nức nở của mẹ tôi? Cái gì thế này? Chuyện quái gì đây?


     Tôi quay sang chị tôi và hỏi- . Một khoảng không trống ư? Chỉ có một mình tôi? Lạc lõng~ chỉ là sự trống vắng


     Tôi đi lanh quanh đấy, chả có gì đặc biệt cả-


"???


Cái gì vậy?"


Tôi sững sờ, chẳng phải 1phút trước nó vẫn bình thường mà giờ nó lại tối. Cứ như vậy một lúc, sáng rồi tối, tối rồi lại sáng bất chợt. Tôi ngồi đó, một bóng người?


"Hey" tôi hét to, không phản hồi. Tôi gọi lại một lần nữa" HEY" vẫn như vậy, không phản hồi nhưng bóng đen đó dường như đang tiến tới phía tôi. 


Bóng đen đó mờ quá, tôi không thể nhận dạng được, mọt thứ nhấp nháy nhấp nháy rồi bừng sáng…


                             …….


   Giật mình tỉnh dậy, trời cũng khá khuya. "Chắc Emi vẫn chưa thức đâu nhỉ?" Tôi nghĩ thầm nhìn bạn tôi rồi lại nhìn ra khung cửa sổ- một cảnh tượng thật đẹp, nó hoàn hảo, yên bình và- cái bóng đen đó, nó khiến tôi vẫn còn hoang mang. Tại sao nó lại huyền ảo đến vậy? Và chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tại sao mẹ tôi lại khóc? Tại sao? Tại sao? Tại sao?


     Những câu hỏi ấy cứ khiến tôi phải suy nghĩ, phiền phức, phiền phứccc


               ____________________


     Tôi ngáp dài và vươn vai một cái sản khoái, "Vậy tối qua bạn ngủ ngon chứ?" Tôi quay sang nhìn Lily, ôi trời nhìn cô ấy trông thật uể oải "Bạn đã thức trắng cả đêm qua sao?" Phải, nhìn quầng thâm trên mắt cô ấy là đã đủ biết rồi" Vậy điều gì khiến bạn bận tâm suốt đêm qua vậy?" Cô ấy tránh ánh mắt của tôi và gục đầu vào gối"

" Và?" tôi tra khảo" Chỉ có vậy thôi?" Cô ấy gật đầu, tôi nghĩ cô ấy đang nói dối. Tôi chuyển sang chủ đề khác nhưng vẫn giữ đúng trọng tâm là làm cô ấy vui lên


     "Vậy là ngươi đang 'lạc lối' "? Tôi hỏi, dường như câu hỏi của tôi được cô ấy để ngoài lỗ tai rồi. Tôi liếc sang… cô ấy ngủ gục? Có lẽ cô ấy đang mệt mỏi, tôi nghĩ là mình cần phải cho cô ấy nghỉ ngơi. Ít nhất là thế ...


//Drop truyện:), năm tới viết tiếp/

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha