Chương 8: Vấn đề về tâm lí (2)
Thanh Hạ đã đứng trước cửa lớp gần mười phút, đến giờ vẫn chưa bước vào.
Sáng sớm, cả tòa nhà đều đông đúc, ồn ào tiếng nói cười của các bạn học, át đi cả tiếng cây cối đung đưa theo gió xào xạc bên ngoài sân trường. Thanh Hạ hít một hơi sâu, thầm lấy dũng khí rồi vươn tay, đẩy cửa đi vào phòng.
Đứng từ cửa, cô đã có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trái ngược hẳn với không khí ồn ào của lớp học, anh yên tĩnh ngồi ở hàng ghế sau cùng, ngón tay linh hoạt gõ chữ trên máy, hoàn toàn bày ra một bộ dạng rất tập trung, khiến người ngoài nhìn vào đều phải ngại quấy rầy, bên cạnh anh còn một chỗ trống… là chỗ của cô.
Ngẩn người một lúc, Thanh Hạ mới hoàn hồn trở lại, chậm chạp lê từng bước chân về cuối dãy.
Cho đến khi cô ngồi vào chỗ, Minh Vũ mới dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, mất đi vẻ lạnh lùng vừa rồi, thay thế vào đó là nụ cười dịu dàng:
“Em đến rồi sao? Đã ăn sáng chưa?”
Thanh Hạ nhìn chằm chằm xuống đất, đầu gật gật.
Sau đó, Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn cô, nhìn đến tưởng chừng gương mặt cô sắp biến thành quả cà chua chín.
Không nhịn được nữa, Thanh Hạ mở lời:
“Chuyện hôm qua... cảm ơn anh.”
Cô nghe tiếng anh khẽ cười.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, cùng là bạn học, em không cần khách sao.”
Cuộc trò chuyện tiếp tục rơi vào bế tắc.
À… hừm rồi nói gì tiếp đây? Thứ lỗi cho cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện với người khác a!
Chần chừ một lúc, cuối cùng Thanh Hạ vẫn quyết định hỏi thẳng nghi hoặc trong lòng mình từ hôm qua đến giờ:
“Anh… vì sao có mặt ở đó vào sáng sớm như thế vậy?”
“Hả?”
“À không, ý em… chỉ là… anh không nói cũng không sao…” -Thanh Hạ ấp úng, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Minh Vũ nhìn cô, lòng lại thấy có chút đáng yêu, rõ ràng rất tò mò nhưng lại ra vẻ như không muốn biết.
Một giây, hai giây, ba giây,…
Dẫu lòng còn muốn trêu chọc cô thêm chút nữa, nhưng vẫn là vì không nỡ làm cô tiếp tục xấu hổ nên cuối cùng anh kể lại mọi chuyện.
Sáng sớm như mọi ngày, Minh Vũ rời nhà chạy bộ, “ngẫu nhiên” ngang qua tòa chung cư cô ở. Vừa chạy ngang qua, một cô bé đột nhiên từ đâu nhào đến chỗ anh, bộ dạng hoảng loạn, khẩn hoảng cầu cứu. Khi anh vội vàng chạy vào thì đã thấy cảnh tượng kinh hoàng trong phòng, sau đó lập tức gọi xe cứu thương…
“Vậy còn người đàn ông kia, anh… anh làm sao thuyết phục được ông ta?” – Thanh Hạ khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh.
Minh Vũ dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, dịu giọng giải thích qua loa:
“Qua máy quay giám sát thì có thể kết luận hắn là người cố ý gây thương tích, hành hung người khác, hành động của em cũng chỉ có thể xét vào tự vệ chính đáng, cùng lắm thì phạt tiền. Còn hắn thì lại khác, chỉ bằng đoạn ghi hình đó thì đã có thể tống gã vào tù. Vậy nên anh hù dọa rồi thương lượng với hắn một chút thì hắn tự động ngoan ngoãn.”
Nghe xong, Thanh Hạ như ngộ ra, hoàn toàn tin tưởng lời anh nói, không có chút nghi ngờ nào, một lần nữa chân thành cảm ơn anh.
Minh Vũ cười cười đáp lại rồi bất giác hỏi:
“Em không sao chứ? Có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
“Em không sao.”
Thật ra, mọi chuyện không đơn giản như thế, thương lượng của anh ở đây còn bao gồm việc tốn không chút ít tiền, bằng không với tính khí tiểu nhân của gã kia, dù hắn có đi tù cũng quyết quay lại cắn kẻ hại hắn một nhát.
Minh Vũ vì không muốn làm cô thêm lo lắng nên quyết định giấu nhẹm chuyện này đi.
Tiết học bắt đầu, mọi người ai nấy đều tập trung vào bài giảng nhưng cũng có một phần nhỏ ngoại lệ tập trung vào “việc khác”.
Đầu có chút không thoải mái, Minh Vũ ngả người ra sau, nhìn thì như nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, đang hướng về bài giảng, nhưng là, dư âm nơi khóe mắt vẫn luôn liếc về người bên cạnh.
Sau khi quanh quanh quẩn quẩn, cuộc trò truyện tối hôm qua cứ như vậy từ từ hiện lên trong đầu anh.
…
“Em ấy có phải có vấn đề về tâm lý không ạ?”
Đầu dây bên kia trong nháy mắt im bặt, phải mất khoảng ba phút sau mới phản ứng lại, giọng điệu không tài nào che giấu được sự lúng túng:
“Sao…sao con hỏi vậy? Con bé làm sao có vấn đề gì chứ? Hạ trầm mặc như vậy chắc vẫn còn sốc thôi… Con bé…”
Minh Vũ cắt ngang:
“Bác Tuân, nếu như em ấy thật sự có bệnh thì cần phải được chữa, cứ để kéo dài sẽ chuyển biến xấu. Mẹ con có quen biết vài người bạn chuyên ngành tâm lý, có thể giúp Hạ.”- Ngưng một lát, anh bổ sung thêm một câu: “Con thật lòng muốn giúp em ấy.”
Bác Tuân bên đây cực kỳ sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Ban đầu vẫn nhất quyết không nói ra, tuy nhiên sau một hồi thấy anh kiên quyết như vậy, ông cũng biết bản thân không thể che giấu được nữa, càng bôi càng đen, tiếp tục nói dối lỡ như khiến anh hiểu lầm, còn có thể làm gì đó tổn thương Thanh Hạ...
Hơn hết, dựa vào con mắt nhìn người hơn chục năm trời của mình, ông tin tưởng Minh Vũ anh không phải dạng người xấu...
Trong tiếng gió rít bên tai, đầu dây bên kia cuối cùng truyền đến một tiếng thở dài, sau đó vang lên giọng nói khàn khàn:
“Con bé… từng mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.”