tiểu thuyết passion chương 1

                   


                         chap sau

 tác giả :Creamy Archive

BẢN GỐC: 패션 – YUUJIN

Giây phút tiếng chuông cửa vang lên, Jeong Taeui bỗng sựng lại. Một hạt đậu rơi xuống từ đôi đũa cậu đang cầm trong tay. Hạt đậu đen lăn ra khỏi đĩa chưa đến vài giây rồi dừng để lại một vệt nhớp nháp, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Jeong Taeui dùng đầu đũa gõ nhẹ lên bàn, lo lắng nhìn về phía đại sảnh. Jeong Taeui đã có dự cảm không lành từ lúc nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang loáng thoáng chuyền đến.

Không, nói một cách chính xác là từ lúc tỉnh dậy, trong cơn mưa tảng sáng, Jeong Taeui đã cảm thấy khó chịu bởi cơn đau đầu gối. Khi trời đổ mưa đầu gối sẽ thường xuyên bị đau, nhưng vào một ngày đặc biệt đau như hôm nay khiến cậu có cảm giác chẳng lành.

Ở cái tiểu khu cũ nát có tuổi đời sắp hơn hai mươi năm này, chỉ cần có một con mèo bước vào, âm thanh đó sẽ vang vọng dến nỗi cả tòa nhà cũng nghe thấy được.

Vả lại, ở tầng ba bên dưới gác xép, vào thời điểm hơn bảy giờ sáng sớm tinh mơ, Jeong Taeui đã có dự cảm xấu từ giây phút nghe thấy tiếng bước chân đi vào toà nhà và leo lên cầu thang .

Hơn nữa, giây phút tiếng chuông cửa vang lên, linh cảm xấu ấy càng trở lên rõ ràng.

Gần như sẽ chẳng có ai tìm đến căn nhà này. Anh trai cậu rời khỏi nhà từ bốn ngày trước tới giờ đã bặt vô âm tín, trong nhà chỉ còn một mình cậu. Anh trai có chìa khoá nên sẽ không bấm chuông.

… Âm thanh cứng ngắc nặng nề dừng trước cửa khiến cậu đau khổ khôn nguôi.

Tiếng chuông lại vang lên. Tiếng bước chân bộp bộp rồi lại bộp bộp. Đó là âm thanh đã hằn sâu vào trong tâm trí cậu. Âm thanh của ủng quân đội.

Giây phút nghĩ đến từ “ủng quân đội” càng làm cho cậu nảy sinh linh cảm xấu. Lần này tiếng chuông cửa đã vang lên ba, bốn hồi liên tiếp.

Cơm còn chưa nuốt được mấy miếng đã chẳng buồn ăn nữa, buông đôi đũa xuống.

Người đàn ông khiến cho cậu có dự cảm không lành ấy không hề có dấu hiệu chùn bước. Nhớ lại vóc dáng của cái người không gõ cửa cũng chẳng gọi cửa mà chỉ ấn chuông liên tục kia càng khiến cậu cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lúc Jeong Taeui bước đến hành lang vén rèm lên rồi mở cửa, tiếng chuông cửa đã vang lên đúng mười hai hồi. Người đang đứng bên ngoài lùi lại một bước khi cửa vừa mở. Thứ phát ra âm thanh sắc bén đó là đôi ủng quân đội sạch sẽ.

Vả lại, từ đôi ủng nhìn lên là bộ quân phục đen sẫm thẳng thớm với kích cỡ hoàn hảo. Nói đúng ra là đồng phục chứ không phải quân phục, nhưng nơi người đàn ông này công tác cũng đâu khác gì quân đội.

Trên cổ áo có cài một huy hiệu nhỏ bằng bạc, thảo nào trông đáng ghét như vậy. Jeong Taeui căm ghét nó như vậy không phải vì cậu muốn cài lên chiếc huy hiệu đó cũng càng chẳng phải bởi cậu không thể đeo được mà là do người đàn ông đeo lên chiếc huy hiệu. Chưa từng có chuyện tốt đẹp gì xảy ra khi người đàn ông đang cài lên chiếc huy hiệu, khoác lên mình bộ đồng phục chính thức này bước vào. Dù từng nói điều này, nhưng đây đã là lần thứ ba hoặc bốn cậu nhìn thấy người đàn ông này mặc đồng phục. 

Tháo chiếc găng tay cùng mũ đen xuống. Người đàn ông mỉm cười với Jeong Taeui.

“Lâu lắm không gặp. Gần đây không xảy ra chuyện gì chứ ?’’ 

Lần cuối cùng gặp người đàn ông này đã là việc tầm ba năm về trước. Trong quãng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cậu suýt nữa chết khi gỡ mìn, trong quá trình phẫu thuật xuất hiện phản ứng thải ghép và lần thứ tư là tự chuốc lấy tội danh giết người. Thậm chí Jeong Taeui đã xuất ngũ khi thời gian đi nghĩa vụ chưa được một nửa.

Jeong Taeui mang vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú người đàn ông ấy một lúc rồi thở dài. 

“Có chuyện gì đặc biệt mà chú không biết đâu. Thời gian này chú cũng không liên lạc với cháu, sao tự nhiên lại tìm đến tận cửa vậy? Mời vào.” 

Không hiểu sao Jeong Taeui có linh cảm không tốt. Dù không căm ghét chú nhưng khi thấy người đàn ông này mặc bộ đồng phục ấy quay về khiến cậu không được thoải mái. Nhưng nghĩ lại, tám chín phần là đến tìm anh trai nên cũng chẳng phải chuyện gì xui xẻo với bản thân cả.

Dù có như thế, Jeong Taeui bằng tâm thế như thể đang chào đón mầm bệnh vào nhà, vẫn tránh đi. Đôi mắt của người đàn ông bắt gặp khuôn mặt ấy nhưng không hề lộ ra vẻ khó chịu, chỉ khẽ cong lên một cách vui vẻ. Jeong Taeui khóa cửa lại rồi hỏi.

“Chú về từ bao giờ vậy?”

“Hai tiếng tiếng trước. Chú vừa từ sân bay về.”

“Ồ, ra vậy ạ… Nhưng nếu chú liên lạc trước với cháu rồi mới đến thì tốt. Anh trai không có ở nhà đâu ạ!”. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ là lượt thẳng tắp, từng nếp gấp của bộ đồng phục sắc như dao. Chú ngồi trên sô pha với tư thế cứng nhắc sau khi nghe được lời của cậu thì do dự một hồi, rồi đó đưa mắt nhìn cậu.

“Không có nhà sao? Khi nào anh cháu về?”

“Chưa biết ạ. Anh ấy ra ngoài từ bốn ngày trước nhưng không có liên lạc về. Chú về nước để gặp anh cháu đúng không? Xem ra phí công chú phải lặn lội cả quãng đường dài rồi.”

Jeong Taeui ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện người đàn ông, lơ đãng đáp lời.

Anh trai Jeong Taeui là người sống có tính kỉ luật. Giả dụ nếu có việc phải ở bên ngoài một hai ngày, đa phần đều sẽ thông báo ngắn gọi sau đó mới rời đi. Nhưng có lúc anh trai cũng sẽ âm thầm đi mất, không về trong vài ngày liền. Có khi ba bốn ngày sau sẽ trở về, cũng có lúc đi biệt tăm hơn hai tháng trời nên không biết lần này anh trai bao giờ mới quay lại.

Nhưng lần này, có lẽ anh trai sẽ không về trong một thời gian dài. Bốn ngày trước khi chuẩn bị ra ngoài, anh trai đã nói năng một cách kỳ lạ rồi bỏ đi.

“Đời người sống quá may mắn cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Anh muốn trải nghiệm sự xui xẻo.”

Nhớ lại câu nói cùng dáng vẻ mỉm cười khó hiểu rồi rời đi của anh trai. Trong chốc lát Jeong Taeui rơi vào trầm tư. Vốn dĩ anh đã là người khó thể nắm bắt, nhưng dẫu cho cậu đã nghiền ngẫm ngụ ý trong lời nói của anh khi đó nhưng vẫn không tài nào lý giải nổi.

Cơ mà…

“A, vậy phải làm sao đây?…”

Nhìn chú có vẻ đang khổ sở lẩm bẩm vừa gõ trán như thể đã gặp phải chuyện phiền phức gì. Jeong Taeui càu nhàu, cái người thích trải nghiệm sự xui xẻo mà vừa hay lại biến mất trước khi vận xui không hẹn mà đến này thì bất hạnh cái nỗi gì? Cho nên cả cuộc đời anh trai sẽ không bao giờ đen đủi cả.

Jeong Taeui có một người anh trai sinh cùng ngày cùng giờ. Dẫu có chung nguồn chung cuội nhưng anh trai và Jeong Taeui lại hoàn toàn trái ngược nhau. Anh trai thông minh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, thậm chí hai chữ thiên tài cũng khó để hình dung nổi.

Nếu anh trai không phải kiểu người nhàn nhã, ít nhiều có cái tính làm biếng, kiểu người thờ ơ và không có tham vọng với mọi thứ xung quanh, nói cường điệu một chút thì anh trai cũng có thể thổi bay được cả một lục địa trên trái đất.

Trong cái tổ chức đào tạo nguồn nhân lực của Liên Hợp Quốc này, từ phương diện khoa học nhân văn đến khoa học kĩ thuật, thậm chí cả tài nghệ, anh trai đều sở hữu tài năng xuất chúng,

Trái lại, Jeong Taeui lại rất bình thường, nói đúng ra là tốt hơn mức bình thường một chút. Tóm lại, dù làm bất cứ cái gì đều không tụt xuống dưới mức trung bình. Cũng có người nhận xét cậu là người rất xuất sắc tuỳ theo lĩnh vực.

Nhưng nếu nghe được câu “Jeong Taeui rất xuất sắc” thì đó cũng là thành quả nỗ lực của bản thân. Khác với người anh trai chẳng cần tốn công tốn sức mà vẫn đạt được thành công.

Nhưng Jeong Taeui chưa bao giờ ngưỡng mộ anh trai ở điểm này. Dù từng có suy nghĩ sẽ dễ dàng hơn khi có tài năng giống anh trai, nhưng đó không là điều cậu mong muốn. Điểm mà Jeong Taeui ghen tị ở anh trai không phải là đầu óc, tài năng hay năng lực.

Cậu ghen tị vận may của anh trai.

Số mệnh của anh trai Jeong Taeui là Jeong Jaeui tốt đến mức ngay cả bộ não của anh ấy được gọi là thiên tài trong số các thiên tài cũng không thể nào sánh bằng. Vận may của anh trai vô cùng vô cùng tốt, dù có diễn tả bằng việc anh ấy sinh ra đã được chòm sao may mắn chiếu mệnh cũng không đủ.

Dù có bị cuốn vào một vụ tai lại lớn, Jeong Jaeui cũng chẳng hề hấn gì một cách thần kỳ. Vận may của anh trai đã đến mức nào rồi? Thời học sinh, anh ấy chưa bao giờ nhận tiền tiêu vặt, bởi lẽ bản thân anh là người không ham vật chất nên hiếm có chuyện phải cần đến tiền bạc.

Mặc dù không có ham muốn vật chất thực thụ, cũng chẳng cần tiền. Nhưng nếu đột nhiên có việc phải tiêu đến mà lại không mang theo thì Jeong Jaeui có thể mượn người xung quanh vài đồng lẻ mua vé số. Tấm vé đó có thể mang lại cho anh ấy sự may mắn đúng như anh ấy cần.

Luôn là như vậy.

Bên cạnh Jeong Jaeui người sở hữu vận may tuyệt đối trong cuộc sống hàng ngày khiến mọi người phải nghi ngờ thì Jeong Taeui lại trải nghiệm vận may và xui xẻo như những bao người bình thường khác. Sống một cuộc đời như vậy, sẽ là dối trá nếu nói rằng cậu không ngưỡng mộ với vận may của anh trai.

Từ khi còn bé Jeong Taeui đã vô cùng ghen tị với anh trai, nhưng khi lớn lên thì cũng không đến mức như vậy. Nhưng đó cũng chỉ là sự ghen tị thông thường với những thứ mới lạ và đẹp đẽ mà bản thân chẳng thể có được, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. 

Dù chỉ ghen tị như vậy, nhưng đối người chẳng hề ghen tị với bất cứ điều gì như Jeong Taeui mà nói, đây cũng là điều cậu ghen tị duy nhất.

Tuy có lúc rất ngưỡng mộ, cũng có lúc rất ghen tị, dù thế nào đi nữa Jeong Taeui vẫn rất yêu quý anh mình.

Anh trai rất thông minh, khả năng vận dụng não bộ cũng rất tốt, hơn nữa cũng rất may mắn. Tính tình cũng không quá tệ. Dẫu có vô tâm, khó đoán, sáng nắng chiều mưa, nhưng với kẻ làm anh mà nói đó lại là điều quá đỗi bình thường. Anh cứ ấm áp và đáng tin cậy như thế .

Đúng là quan hệ giữa anh em bọn họ rất hoà hợp… Dù đã sống cùng nhau hơn hai mươi năm nhưng hiểu biết của cậu về anh vẫn có chút mơ hồ, có lẽ những thiên tài đều khó hiểu như vậy.

Cũng có lẽ anh trai không thích mình cho lắm.

Bốn ngày trước, vào trước đêm anh trai rời đi.

Như thường lệ, Jeong Taeui liếc nhìn những bản thiết kế phức tạp mà chẳng tài nào hiểu được. Thi thoảng nghĩ lại, anh trai thích mang theo bên mình những thứ đại loại như tờ công thức hoá học hay hình ảnh về mô hình phân tử. Cậu nhớ lại, dù cho bản thân có đi đến bên hay đi ngang qua thì anh trai cũng không hề nhận ra.

Jeong Taeui nhìn vào dãy công thức hóa học và các con số xa lạ đang la liệt rồi nghĩ “Anh lại đến một thế giới xa lạ nào rồi”.

Cậu ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, lật quyển sách về chủ đề nhân văn thông thường mà bản thân có thể hiểu được.

                                     chap sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha