Chương 2
Đó là một đêm yên tĩnh mà yên bình như bao đêm khác. Anh trai đọc báo một lúc, khi thấm mệt thì đẩy tờ báo sang một bên, nằm trên sàn ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Có lẽ khi đó, một tiếng thở dài mệt mỏi đã phát ra từ người anh của cậu. Đột nhiên anh trai đi đến bên Jeong Taeui đang ngồi trên sô pha đọc sách rồi ngồi xuống bên cạnh, bất ngờ nắm lấy ngón út của Jeong Taeui rồi nói.
“Ở chỗ này…” Sau đó giơ ngón út của mình lên rồi nói tiếp, “Chỗ này, ở giữa có một sợi chỉ màu đỏ. Sinh ra cùng ngày cùng giờ, trên cùng một con thuyền, đó là điều đương nhiên, cũng là điều khiến người ta phải bất lực… Kết thúc ở đây đi.”
“… Gì cơ ạ?”
Rốt cuộc đây là ý gì mà lại khiến cho người ta khó thể hiểu được. Dẫu anh trai là một người đang lơ lửng ở nơi mà cậu chẳng thể hiểu nổi, nhưng từ trước đến nay anh trai chưa bao giờ nói với bản thân những lời lẽ kì quặc thế này.
Anh trai không phải người có bộ óc tầm thường, đây là sự thật mà ai cũng biết, nhưng lúc này Jeong Taeui nghi ngờ phải chăng ngay cả bộ não bình thường anh trai cũng không có?
Nhưng giống như mọi khi, anh trai giơ ngón tay thành hình chiếc kéo, ánh mắt điềm nhiên làm động tác cắt đứt giữa ngón tay mình và Jeong Taeui. Giống như cắt đứt sợi tơ nhân duyên vô hình giữa hai người họ.
Sau đó anh trai lại ngước lên trần nhà như chưa hề xảy ra chuyện gì, Jeong Taeui vẫn nhìn không rời mắt vào ngón út, sau đó đột nhiên hỏi.
“Anh… Thật ra anh không thích em sao?”
Hoặc gần đây bản thân đã làm một số chuyện khiến người khác phải buồn, dù đã lục lại trí nhớ nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Vấn đề nằm ở đâu? Đã xảy ra chuyện đột ngột gì mà khiến anh trai chợt ăn nói như vậy.
Khi Jeong Taeui hỏi đến vấn về này, anh trai bất ngờ bày ra vẻ mặt “Đang nói điều vô nghĩa gì vậy”.
“Vậy tại sao anh phải…”
Anh trai cứ như vậy kết thúc cuộc đối thoại. Jeong Taeui nghiêng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt anh trai. Dù không biết anh đang nghĩ ngợi gì nhưng ánh mắt cậu ra vẻ không nhìn thấy biểu cảm của anh trai, không nói năng gì, rồi lại đưa mắt sang cuốn sách.
Nhưng nhớ lại, có lẽ câu đó là nói cách nói ngắn gọi của “Vậy tại sao anh lại thích em?”.
Dù giờ đây cảm thấy tò mò, nhưng người duy nhất có thể giải đáp thắc mắc kia đã rời đi không chút chần chừ, để lại lời nhắn “Muốn trải nghiệm điều xui xẻo”.
Xem ra bây giờ, ngay cả việc anh trai rời đi cũng rất may mắn. Anh trai vừa đi không lâu, cái vị khách phiền phức kia đã tới.
***
Cho dù không vui chút nào, nhưng cái vị khách khó khăn lắm mới ghé đến kia lại đang rất đói nên cũng đâu thể bỏ ngoài tai câu nói “Ăn chút gì đi”. Lúc Jeong Taeui đang ăn, trên bàn dọn thêm một bát cơm. Dù khẩu vị đã giảm đi nhiều, nhưng cậu vẫn ngồi xuống bàn ăn đối diện chú.
“Đây là cái cuộc sống khốn khổ gì thế này?”
Nhìn vào bàn ăn bày ra bát cơm lúa mạch cùng hai ba ngụm nước canh nguội ngắt, hai ba món ăn, chú mỉm cười.
“Chú đòi hỏi gì với người thanh niên nghèo khổ xuềnh xoàng này? Quân đội của chú chỉ ăn cao lương mĩ vị sao?”
“Tất nhiên rồi. Cuộc sống trong đó khổ cực quá mà, nếu gạo còn thô như thế thì nội bộ sẽ xảy ra bạo động mất, nhưng đó không phải quân đội.”
“Gì chứ ạ? Nghe chú nói vậy thì nơi đó chẳng khác quân đội. Cảm tưởng còn đáng sợ hơn cả quân đội nữa.”
“Cho dù như thế, kẻ sắng sốt muốn được gia nhập vẫn xếp hàng đến bên kia trái đất. Tên cũng rất kêu, là Tổ chức đào tạo nguồn nhân lực của Liên Hợp Quốc.”
“Ừm… Cháu không thuộc được cái tên dài như vậy.”
“Đã lâu rồi chưa được ăn món ăn đạm bạc như vậy, ngon thật đấy.”, không biết là đang khen hay chê, Jeong Taeui nhìn người chú đang ăn cơm, lại thở dài một hơi rồi cầm thìa lên.
Lúc uống ngụm canh, ánh mắt cậu bỗng dừng lại trên đôi đũa đang chuyển động trước mắt, rất lâu về trước cũng từng nghĩ người đàn ông mày cầm đũa trông đẹp thật, chủ yếu là do tôi tay đang dùng đũa quá đỗi đẹp đẽ. Động tác dùng đũa rất gọn gàng, giống như tay của anh trai.
Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn gương mặt của chú, là một vẻ ngoài nhã nhặn, bất kể là nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy gần gũi. Giống như anh trai vậy, đương nhiên là giống rồi, “Bởi vì về mặt di truyền thì là bố ruột…”
“Giỗ ba năm của anh trai là vào tháng sau, phải không?” Không biết Jeong Taeui đang nghĩ ngợi gì, chú đột nhiên cất lời.
“Vâng, hai mươi âm, chú có đến không?’
“Có lẽ sẽ khó lắm.”
Nhớ lại, lần cuối cùng gặp chú là ở lễ tang của bố. Từ đó trở đi, dù là đám tang hay dịp khác, chú đều không đến, chú là con người vô cùng bận bịu, tôi hiểu chú cũng là bất đắc dĩ.
Đối với Jeong Taeui mà nói, dù con người này là vị khách vừa phiền toái vừa đáng ghét, nhưng thực ra bất kể chú đến quốc gia nào, đến nơi nào đều là nhân vật rất được hoan nghênh.
“Mặc dù không biết khi nào mới có thể trở về, nhưng nếu anh trai quay về, bảo anh ấy liên lạc với chú, được không?”
Nếu là việc gấp, chi bằng chú đích thân gọi người đi tìm, nhưng vẫn phải hỏi han một chút. Đương nhiên, nếu người anh may mắn thấy kết cục không có lợi cho bản thân thì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện ra.
“Không… Không còn nhiều thời gian nữa.”
Chú vừa ăn xong một bát cơm, dùng ngón tay xoa xoa khoé miệng, một mình lầm bẩm. Sau đó nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui.
Vào giây phút đó, dự cảm chẳng lành bị lãng quên lại lặng lẽ chạy lên sống lưng .
“Jeong Taeui.”
“Chú… Cháu không biết lý do chú đến tìm anh cháu, nhưng cháu và anh trai rất… Chú biết là khác nhau hoàn toàn mà? Dù cho có đặt phương trình hoá học mà anh trai hồi 5 tuổi giải ra trước mặt thì cũng không tài nào hiểu được.” Khi Jeong Taeui đang sững sờ nói, chú lại chớp chớp mắt giống như đang cười, trông rất vui vẻ.
“Vốn dĩ định bàn với cháu, cháu biết một trong hai đứa là con của chú đúng chứ?”
Lời nói thốt ra từ chú là chủ đề mà Jeong Taeui không mảy may nghĩ đến, dù có nói gì cũng sẽ là chuyện không ngờ tới, nhưng cậu hoàn toàn bất ngờ khi chú lại lôi chủ đề này ra trong tình cảnh này.
Jeong Taeui nhìn chú, thở dài một hơi.
“Ừm, không phải một trong hai đứa, cả hai đứa đều là con của chú.”
Đây cũng chẳng phải bí mật, từ khi còn bé đã được nghe tận tai bố nói, lúc hai anh em ở cái tuổi có thể nghe hiểu được, bố để hai đứa trẻ ngồi cạnh rồi dặn dò kỹ càng rằng bản thân bố không thể sinh con, nhờ sự giúp đỡ của chú mới có được hai đứa.
Cũng chẳng có gì thay đổi, bố vẫn là bố, chú vẫn là chú.
Nhưng vào lúc đó bố cũng nói “Nên nếu sau này có một ngày chú nói mấy lời kỳ lạ, có lẽ lời của chú là đúng.” Bố đã nói như vậy với chúng tôi.