chương 3
Cũng chẳng có điều gì thay đổi, bố vẫn là bố, chú vẫn là chú. Trong một hiện tượng duy nhất, sự thật chỉ có một, nhưng chân tướng có thể là muôn hình vạn trạng.
Nhưng vào lúc đó bố cũng nói “Nên nếu sau này có một ngày chú nói mấy lời kỳ lạ, có lẽ lời của chú là đúng.” Bố đã nói như vậy với chúng tôi.
Dù không nhất thiết là bởi câu nói này, nhưng vì hai anh em có sự căn dặn của bố nên rất nghe lời chú, thật ra trừ những lần thỉnh thoảng gây khó dễ ra, chú là một người vừa vui vẻ vừa tốt bụng.
Nhưng như lời người bố trên thiên đàng đã nói, chú thường nói mấy lời kỳ quái.
“Không có, không phải hai đứa mà chỉ có một đứa thôi. Trước khi hai đứa được sinh ra, anh trai đã biết các cháu là sinh đôi rồi nói muốn cho chú một trong hai đứa. Bởi vậy, nếu là ban đầu, hai đứa đã phải tách ra ngay từ khi chào đời và sống dưới danh nghĩa anh em họ rồi… Vậy mà hai đứa lại thân thiết dính chặt lấy nhau nên chú tạm thời từ bỏ việc mang một trong hai đứa đi, cũng là để tránh việc chia cách.”
Nhìn đi, giờ chú ấy vẫn đang nói mấy lời kỳ lạ.
Lúc Jeong Taeui trợn mắt nhìn, có lẽ chú cũng nhận ra được biểu hiện của cậu rồi lập tức đứng dậy nói: “Đúng thật là”. Dù có hơi đáng nghi nhưng chú không phải là người sẽ nói dối. Vả lại, không biết làm sao cậu lại đột nhiên có linh cảm. Là điều này sao?
Có lẽ bố mẹ không muốn nói thẳng với con cái, bố cũng đã nói sẽ đưa chú một đứa.
Lúc đó bố còn im lặng một hồi, rồi nhẹ nhàng nói thêm.
“Nếu có một ngày phải làm như vậy, hãy đối xử với chú như đối xử với bố.”
Sẽ có một ngày phải làm như vậy, hẳn là lúc chú yêu cầu?
Cậu không biết… Nhưng nếu đây là chuyện mà bố có thể hiểu được thì cậu không có ý định phản đối. Dù anh trai không có mặt, nhưng có lẽ anh ấy sẽ đưa ra kết luận giống cậu vậy.
Jeong Taeui là một người có tính cách bộc trực. Có thể nói là cậu thích ứng được với hoàn cảnh đặc biệt, cũng có thể nói là thích ứng rất nhanh.
“Vâng. Đúng lúc anh họ cháu đi ra ngoài rồi. Nếu anh họ trở về, cháu sẽ bảo anh gọi lại cho chú nhé?”
Jeong Taeui vừa nói, chú đã cười rộ lên. Gương mặt khi cười giống y đúc với anh trai. Nếu đã giống như vậy, nói bản thân anh ấy là con đẻ cũng không có khó khăn gì, đương nhiên tính cánh cũng có điểm tương đồng.
Lại nói, lần này anh trai trở về thấy đột nhiên được thay một người bố thì nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Không, anh trai sẽ không bị doạ đâu đúng không? Jeong Taeui không nhớ vẻ ngạc nhiên của anh trai đối với thứ gì đó, ít nhất là vẻ ngạc nhiên được thể hiện từ bên ngoài.
“Chú không có thì giờ cho việc tìm kiếm đứa không có ở đây. Bắt đầu từ hôm nay cháu là con của chú. Đi cùng với chú nào. Thu dọn hành lý đi, chú sẽ đưa cho cháu một số đồ lặt vặt. Cháu thu xếp đơn giản những đồ mình cần thôi.”
Chú vui vẻ xoa cằm như rất vui mừng, cười nói. Nhưng nghe được câu này Jeong Taeui lại chẳng lấy làm vui vẻ. Dù là trải nghiệm hiếm có, nhưng cậu không vui vẻ khi nghe được những lời lẽ kì lạ với một chút chênh lệch của thời gian trong cùng một ngày.
“Cháu sao?”
“Đúng vậy, Jeong Taeui.”
Gánh nặng dường như sắp đè lên đôi vai bản thân. Ngay lúc này, Jeong Taeui mới cau mày, nghiêm túc nhìn chú.
Không nói không rằng mà đột ngột xuất hiện, lý giải nào cho hành động đột ngột của người chú đang có cuộc sống độc thân không vợ hạnh phúc lại đột nhiên cần một đứa con và đòi quyền làm cha là gì?
“Có thể không đi được không ạ?”
“Cứ coi như là báo hiếu đi con trai.”
“Con không muốn đâu bố, con cứ làm một đứa bất hiếu được không?’
Chú nghiêm nghị cười. Chênh lệch tuổi tác giữa bố và chú chỉ kém chênh lệch tuổi tác giữa chú và Jeong Taeui ba tuổi. Bởi vậy, Jeong Taeui có cảm giác chú như một người anh trai hơn là một người chú.
Nhưng chú lại nhoẻn miệng cười, bước đến gần cậu. Và rồi không một chút do dự, chú ấy dứt khoát dùng tay đấm Jeong Taeui một quyền. Thật khó để dùng những từ dễ thương như “Tuần trăng mật” để hình dung cú đấm bạo lực này.
“Ối.”
Khi Jeong Taeui ôm đầu tức giận hằm hằm nhìn chú, chú vẫn giữ vẻ mặt tươi cười và bình tĩnh nói.
“Thằng nhóc này, chú khó khăn lắm mới chuyển công tác cho cháu, không cảm ơn thì thôi, cái gì mà không báo hiếu? Cháu ăn đòn thêm đi.”
“Á Á! Á! Đau, chú ơi! Đau thật đấy!”
Đến cả thủ đoạn cũng không khác gì anh trai. Sau cùng, để anh trai làm con trai của người đàn ông này vẫn tốt hơn. Bởi anh trai có tính cách vô cùng ôn hoà, không dính dáng đến bạo lực. Nhưng lúc đánh vào lưng Jeong Taeui khi cậu đang thất thần hoặc vào mặt cậu khi cậu bị bóng đè, thì tay của anh trai đánh vô cùng rát.
Người chú đã đánh Jeong Taeui một trận xoa xoa cánh tay rồi ngồi xuống ghế làm như chưa hề có chuyện gì, Jeong Taeui vừa xoa cái đầu bị đánh vừa lẩm bẩm.
“Cháu còn bảo thời gian đi nghĩa vụ còn lâu như thế mà sao lại để cháu chuyển công tác một cách nhẹ nhàng thế được… Là chú đã giúp cháu sao?”
“Ừ, Jaeui nói đứa em trai kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, sắp suy sụp của mình đang khóc lóc trong quân đội.”
“…”
Cậu đã có chút rắc rối với đồng đội trong đơn vị và suýt chút nữa đã bỏ mạng trong bệnh viện quân y. Vấn đề là cậu được phân vào cùng một đơn vị với những kẻ cậu có mối quan hệ xấu từ lúc còn ở trường sĩ quan. Kết quả à? Cậu suýt giết chết một người, bản thân gần mất toi cái mạng. Hiện tại cậu đã cắt đứt hoàn toàn những mối quan hệ sau khi chuyển công tác, cậu không muốn nhớ lại nữa, cũng chẳng còn gì để nhớ.
Jeong Taeui khẽ thở dài, buồn rầu khi nhớ lại những ký ức đã lãng quên. Rời ngũ từ bốn tháng trước, cậu giờ đây chỉ là một thanh niên trong thời kỳ thất nghiệp. Khi thời tiết xấu cậu vẫn sẽ cảm thấy đau nhức, nhưng chân của cậu thì đã khỏi rồi, cơ thể cũng khoẻ mạnh, nên Jeong Taeui muốn từ từ làm một cái gì đó.
“Phải rồi, sao tự nhiên chú lại muốn có con trai? Chú định đưa cháu đi đâu?”
Khi Jeong Taeui hỏi, chú cũng nghiêm túc nở nụ cười.
“Con trai cũng rất tốt. Nói thế nào đi nữa thì chú cần có một đứa được việc. Mấy ngày trước do xảy ra xô xát với những kẻ đến từ chi nhánh Châu Âu nên số lượng thành viên châu Á đã giảm đột ngột. Bây giờ cần điều chỉnh số lượng.”
“…”
“… Đấy là cái cớ, thật ra chú cần một đứa có may mắn.”
Jeong Taeui không nói một lời, đợi đến khi chú ngừng lại. Nếu đây đơn giản là vấn đề về người đứng đầu thì chú không phải cất công tới đây. Như chú đã nói, nếu những kẻ khăng khăng muốn vào nơi đó mà xếp thành hàng thì có thể dài đến nửa kia trái đất.
Nhưng nếu cần một người may mắn thì Jeong Taeui không thể. Đây cũng là chuyện mà chú cũng biết.
“Nửa năm sau giám đốc chi nhánh của chú sẽ gia nhập chi nhánh châu Mỹ. Nên giờ mới nói, có hai vị thứ trưởng đang âm thầm tranh giành vị trí này. Tóm lại, cấp trên của chú muốn ngồi vào vị trí này nên chú phải giúp ngài ấy. Dù thế nào, chú muốn giúp cấp trên của mình đạt được chức vụ này. Nói cách khác, trong vòng sáu tháng tới, nội bộ chi nhánh sẽ xảy ra tranh đấu gay gắt, lúc này sẽ xuất hiện nhiều thủ đoạn bỉ ổi. Bởi vậy chúng ta cần một cấp dưới đủ may mắn để có thể tồn tại lâu dài.”
“Nhưng vận may của cháu không được tốt cho lắm.”
“Ừm, thay gà lôi bằng gà, thế nào?”1
1. Thành ngữ trong tiếng Hàn, nghĩa ẩn dụ: Khi không có thứ mình cần có thể thay bằng một thứ gần giống vậy. Nguồn: violet9509.blogpost.com
“Thế nào cái gì chứ? Có ai mà thấy vui khi nghe mình là gà thay vì gà lôi.”
Dù Jeong Taeui đã trả lời một cách thẳng thừng, nhưng bản thân những lời này không khiến cậu cảm thấy quá khó chịu. Nếu nói Jeong Jaeui là một con “gà lôi”, vậy gọi bản thân là “con gà” đã là cảm kích lắm rồi. Bởi vì Jeong Jaeui là một người vô cùng xuất sắc.
Jeong Taeui chỉ có thể nghe hiểu một nửa lời của chú. Cậu hiểu nửa còn lại là “Nếu bị cuốn vào thì mệt lắm đây.”
“Phe phái đấu đá”, ở quân đội cũng có thuật ngữ như vậy. Bởi vâỵ giờ đây nhìn từ góc độ của Jeong Taeui mà nói, nơi của chú không khác gì cái môi trường quân đội mà cậu không muốn quay lại.
“Chú ở chi nhánh châu Á sao?”
“Ừ.”
“Nếu muốn vào nơi đó, người may mắn hơn cháu, có năng lực hơn cháu, nếu đi tìm sẽ thấy nhiều như sao trên trời vậy. Có thể hái một cái bất kỳ.”
“Chú đã tiết lộ cho cháu hết bí mật nội bộ rồi, cháu nghe xong thì không thể trả lời chú như vậy được.”
“Bí mật gì chứ? Dù gì đây cũng là bí mật đã được công khai. Chú cố gắng chiến đấu cho tốt nhé.”
Jeong Taeui hươ tay, đứng dậy ý nói “Kết thúc câu chuyện”, bắt đầu thu dọn bát đĩa trống. Lúc này chú đột ngột giữ lấy cổ tay Jeong Taeui, cậu tặc lưỡi. Nhìn dáng vẻ nom chân thành của chú, thật khó mà khước từ.
“Chú à… sao chú lại thế này chứ. Thực sự cháu không được mà.”
Jeong Taeui thở dài một hơi, lẩm bẩm. Thấy vậy chú nghiêm túc hỏi.
“Nói xem tại sao không được, nếu có thể chấp nhận được, chú sẽ tìm người khác.”
“Chú biết mà.”
“Ừm…?”
Thật sự không biết rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì. Chỉ dựa vào lời nói của chú để phán đoán, thì không có lý nào người này nên là Jeong Taeui mà là Jeong Taeui mới phải. Chẳng lẽ chú không biết người như cậu thì có nhan nhản sao?
“Chú, đầu tiên là cháu ghét quân đội. Cháu ở cái nơi độc tài chuyên chế khép kín đó đã là quá đủ rồi.”
“Chỗ bọn chú không phải quân đội, nhưng hoạt động rèn luyện thể chất sẽ khó hơn một chút. Hệ thống phân cấp và quản lý nội bộ bên trong cũng khác với quân đội. Tuy nhiên do bọn chú phải thường xuyên xử lý những vấn đề cơ mật nên có lẽ sẽ xử lý một số chuyện bí mật hoặc lặt vặt, nhưng nơi đây không tồn tại chủ nghĩa độc tài. Nếu cháu tham gia thì cấp trên của cháu sẽ bao gồm một quản lí và hai sĩ quan cùng sáu sĩ quan huấn luyện, còn lại đều là đồng nghiệp cùng cấp bậc. Vậy nên, còn lý do nào khác không?”
“… Sức khoẻ của cháu không tốt.”
“Chú biết cháu đã hồi phục lại rồi.”
“Chỉ là không phải đến bệnh viện thôi. Nếu hôm nay thời tiết xấu thì đầu gối của cháu sẽ nhức mỏi, cơ thể cũng sẽ đau nhức.”
“Trong đó có ai mà không như vậy, đều bị ăn một hai phát đạn, bị đánh gãy vài cái xương ấy chứ. Được rồi, giờ còn lý do nào nữa không?”
“Cháu không hề phù hợp với yêu cầu của chú, năng lực lẫn vận may của cháu đều ở mức bình thường.”
Chú lại nhăn mày một lần nữa, tế nhị nhìn Jeong Taeui, sau đó từ tốn nói.
“Không phải, chú chỉ cần một người có thể hoàn thành tốt công việc được giao phó mà lại tồn tại được lâu. Chú vẫn luôn cảm thấy chú rất hiểu cháu, Taeui ạ. Dù vậy chú vẫn tham khảo ghi chép về cháu từ khi còn ở trường sĩ quan cho tới dạo đây. Taeui à, cháu sở hữu một thứ quan trọng nhất có thể giúp cháu sống sót bình yên vô sự.
“Là gì ạ?”
“Năng lực quan sát.”
“…”
Tưởng rằng câu chuyện sẽ được tiếp tục một cách nghiêm túc, thế mà đột nhiên xuất hiện một từ sai trái. Không biết tại sao, người đang lắng nghe những lời khen ngợi như Jeong Taeui cảm thấy bất lực.
“Chú… Năng lực quan sát gì cơ? Cái này…”
“Sao nào? Cháu thất vọng sao?”
“Thay vì thất vọng thì thà nói là thực sự thất vọng.”
Jeong Taeui chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm. Chú thấp giọng cười.
“Không có gì phải thất vọng. Những kẻ đặc biệt may mắn như Jeong Jaeui chỉ có một mà thôi. Nhưng đối với hầu hết kẻ phàm trần mà nói, muốn tồn tại được cần phải có năng lực quan sát. Nói cách khác, chính là dựa vào “Cảm giác”. Trong những tình huống khác nhau, dựa vào trực giác của bản thân để phán đoán tình hình có thể quyết định sống chết.”
Giọng điệu của chú trầm xuống, tựa như đang hồi tưởng lại vô vàn những phút giây sinh tử chú đừng trải qua.
Jeong Taeui cũng trầm mặc.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Jeong Taeui đã dấn thân vào cái nơi nồng nặc mùi của đám đàn ông trộn lẫn với mùi thuốc súng, nhưng chưa từng quanh quẩn bên ranh giới giữa sự sống và cái chết, không có gì ngoài việc huấn luyện. Chú đã trải qua giây phút sinh tử, cậu thì chưa. Cái chuyện cậu suýt mất mạng cũng không xảy ra ở trong một cuộc chiến khốc liệt như vậy, nó chỉ là những nguy hiểm nhỏ nhặt mà mọi người đều có thể đã từng trải qua mà thôi.
Nhưng cậu dường như hiểu cái “Cảm giác” mà chú nói đến là gì.
“Vậy, lý do tiếp theo là gì?”
“A? Lý do tiếp theo gì cơ?”
“Ngoài ra còn lí lẽ nào khác không?”
Chú vẫy tay ra hiệu nói tiếp, ý của chú là những lời của Jeong Taeui từ nãy đến giờ đều không phải là lý do có thể chấp nhận. Nếu là lý do có thể chấp nhận được thì chú sẽ không phản bác.
Jeong Taeui im lặng nhìn chú, chú cũng đang nhìn Jeong Taeui. Cũng không thúc giục nữa mà từ từ chờ Jeong Taeui mở lời.
Có lúc Jeong Taeui cảm thấy ngạc nhiên với anh trai mình, không phải vì thiên phú hay may mắn của anh, mà anh ấy tựa như không khí quen thuộc đã bám vào da thịt của Jeong Taeui. Đó là lúc cậu cảm thấy anh trai rất hiểu mình một cách bất ngờ.
Dù đã dùng một phần tư thế kỷ để trưởng thành cùng nhau, nhưng bởi vì cuộc sống khác biệt của mỗi người mà không thường xuyên ở cạnh nhau nên hiểu biết về đối phương cũng không nhiều. Anh trai luôn nắm thóp điểm yếu của mình. Thậm chí khi suy nghĩ hay con đường của bản thân Jeong Taeui vẫn còn đang lạc lối, Jeong Jaeui sẽ chỉ ra thứ mà cậu không nghĩ đến. Chính là tình huống như vậy.
Jeong Jaeui cũng tự nhiên nắm bắt được bản chất của một người dẫu không hề có chủ ý quan sát.
Từ phương diện này, chú và anh trai quả thực có điểm tương đồng.
“…”
Dù chưa một lần nói đến, cũng chẳng để lộ dấu hiệu, cũng không thường xuyên gặp chú, nhưng dường như chú đã biết. Hoặc nếu không biết thì chú sẽ không ngạc nhiên khi nghe thấy lời nói của Jeong Taeui.
“… Nếu vào nơi lúc nhúc đám đàn ông thì sẽ rất nguy hiểm.”
Jeong Taeui buồn rầu lẩm bẩm. Nhìn vào khuôn mặt của chú, giống như không nhìn thấy người chú đau cau mày rồi một phút sau mỉm cười như đang lắng nghe chuyện gì thú vị.
“A ha, ai cơ?”
Khi cậu không thể hiểu ngay được câu hỏi của chú, chú lại tiếp tục hỏi.
“Cháu, hay là người ta?”
Jeong Taeui nhíu mày, sau đó trầm ngâm nói.
“Nếu như nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, thì người đó là cháu.”
“Cháu? Lý do? Cháu nghĩ mấy thằng nhóc đó sẽ vồ lấy rồi tấn công cháu sao?”
Jeong Taeui chán ghét nhìn người chú đang vui vẻ nói chuyện. Cuối cùng, cậu lẩm bẩm thở dài như đã bó tay.
“Cháu nghĩ mình sẽ vồ mấy thằng nhóc trong đấy cơ.”
“Không ngờ phạm vi của cháu lại rộng như vậy. Nếu vồ được thì cố mà đè nhé. Dù sao ở đó, miễn là không phải cấp trên của cháu, thì cháu có thể chi phối mọi thứ bằng sức mạnh.”
“Ha, chỉ cần mạnh thì ai có thể vồ lấy bất kì kẻ nào?!”
Taeui không thốt lên lời, chú mỉm cười dang rộng hai tai. Có lúc không biết lời nói của con người này là bông đùa hay là thật.