Chap 2 (mạch truyện: --3 %)
----------Khởi đầu của sự kết thúc---------
“Sao cô ấy lại tự sát ở biển nhỉ”, “laị còn vào ban đêm nữa chứ”, “khiếp, là tôi chắc sợ ngất”, “cô ta gan hổ đấy, tội nghiệp, còn trẻ vầy mà đã nghĩ quẩn..”.
Đúng thật, nước biển vào ban đêm lạnh ngắt như nước đá, thế mà Tử Yên vẫn chịu được cái lạnh thấu xương thấu thịt. Không gian tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ có một con quái vật lao ra từ trong bóng đêm sẵn sàng giết chết người con gái đó. Thế mà cô vẫn quyết định sẽ gieo mình xuống nơi toàn sự tối tăm, lạnh lẽo, đầy rẫy nguy hiểm, dễ khiến người ta lạc mất lối về, quên mất thực tại mà giam mình trong ảo ảnh. Tại sao ư? Bởi vì đối với cô mà nói, nước biển lạnh lắm, nhưng nào lạnh bằng trái tim sắt đá của bọn họ. Màn đêm tối thật, nhưng sao sánh bằng với lòng người giả dối kia.
Lê từng bước chân vô vọng xuống đại dương bao la, bị sự sợ hãi bủa vậy. Tử Yên theo bản năng của một con người mà vô thức quay đầu lại phía bờ. Nhưng thứ đập vào mắt cô không xa, chính là thành phố xinh đẹp, nơi có những ánh đèn chói lóa, lấp lánh. Khung cảnh nhộn nhịp như vậy mà cớ sao thân tâm Tử Yên lại lẳng lặng đến thế. À, phải rồi nhỉ, dù có náo nhiệt đến bao nhiêu, chói lóa đến cỡ nào, thì sau vẻ xa hoa đó, rốt cục vẫn sẽ những mảng đen tăm tối mà thôi. Sau tất cả, cô vẫn quyết định hướng về nơi trái ngược hoàn toàn với Zelda*.Lạnh nhưng ấm, dào dạt nhưng lại yên bình.
“Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng
Nó muốn người quay trở về
Sóng biển xóa nhòa đi vệt máu
Vọng tưởng cho người hơi ấm….”**
Cuộc đời cô ư, vẫn còn nhiều tiếc nuối lắm. Cô muốn đón từng ánh nắng của mùa hạ sắp tới, muốn hứng từng giọt nước của cơn mưa rào, muốn ôm từng cơn gió hè vào lòng. Muốn được gặp cậu ấy. Đúng vậy, mặc dù chưa dám buông bỏ tất cả, buông bỏ thế gian này nhưng cô cũng không thể chịu đựng được một chút nào nữa. Thay vì cố gắng đối đầu như người ta hay nói thì Tử yên lại chọn cách trốn tránh mọi thứ. Có cố gắng, có cứng đầu mà nào kéo dài được mãi. Mệt mỏi rồi, tuyệt vọng rồi, đành kết thúc vậy. Thôi thì đành buông bỏ, tạm biệt mùa hạ xa vời năm đó. Cô sẽ nhớ mãi thời học sinh hồi ấy. Cái hồi mà trong mắt của Tử Yên không phải những gam xám xịt ảm đạm như bây giờ, mà là màu sắc tươi sáng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ…
“Tạm biệt, cơn mưa mùa hè*** của tớ.....”
Tự hỏi bản thân, con người chết rồi sẽ trôi về đâu, tới nơi nào. Liệu có được ngắn nhìn chút sắc màu sót lại hay không. Chắc sẽ có chứ…
Chờ 5 năm rồi, đến bóng hình cũng không thấy. Người đó liệu vẫn nhớ tới cô hay sớm đã quên mất. Đợi, đợi và vẫn đợi cho đến tận lúc này. Kiệt sức rồi, không chờ nữa, không nổi.
“ Có lẽ cậu nơi đó không biết, Hạ Vũ ạ. Đợi cậu, giống như đợi thuyền ở sân bay, đợi máy bay ở bến cảng.****”
Muốn gặp không, có…Có gặp được không, khô
ng....
Sóng biển dào dạt, xô tới tấp vào bờ. Ánh trăng bạc trắng, rọi thẳng xuống màn biển lung linh. Không kịp rồi, chả một ai biết mà cứu người lên cả, kết thúc rồi, người sẽ mãi ở lại với biển xanh...
Góc giải thích:
*Zelda: tên của thành phố nữ chính sống và làm việc. cái tên có nghĩa là hạnh phúc. Mình cố tình đặt như vậy để mọi người có thể thấy rõ cái vẻ bề ngoài xa hoa, phồn vinh đang bao che cho những mặt tối của nơi này.
**: đây là 4 câu trích dẫn trong lời bài đáy biển. Như mọi người thấy, “tìm một nơi yêu thương tôi” và “Đáy biển” có nhiều điểm giống nhau. Lí do đơn giản là vào một ngày mưa nhẹ, mình vô tình mở bài này lên và đột nhiên nghĩ ra ý tưởng cho câu chuyện. Tất nhiên không phải giống toàn bộ.
***: “cơn mưa mùa hè của tớ” Mọi người có để ý, ở chương này, có thêm một cái tên xuất hiện không. Đúng rồi, “Hạ Vũ” là tên của người nữ chính nhắc đến. Đồng thời là tên của nam chính. Câu thoại của Tử Yên đang có ý nhắc tới cái tên này. Bởi vì Hạ trong mùa hạ, Vũ dịch ra thành cơn mưa. Tên của nam chính nghĩa là cơn mưa mùa hạ. Ở đoạn này có thể Đới Tử Yên đang nói đến mưa mùa hè. Ở thời học sinh, sự kiện này cũng xảy ra. Từ đó, nữ chính hay để ý tới Hạ Vũ nhiều hơn.
**** “Đợi cậu, giống như đợi thuyền ở sân bay, đợi máy bay ở bến cảng.”: Câu này mình chưa chắc ai cũng hiểu ý nghĩa. Đây là một trong những câu nói đặc biệt của truyện. Đọc kĩ lại nào, thuyền sao có thể cập bến ở sân bay, máy bay thì làm gì có chuyện sẽ đáp xuống bến cảng. Ý của Tử Yên là cô đang chờ đợi những thứ chẳng bao giờ tới.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đó, những gì mình nghĩ là phải giải thích đã viết cả rồi. Chỉ dành cho những ai không hiểu được thôi, chứ đa phần là sẽ rõ ngay mà. Mình là người chú trọng trong việc đặt tên. Tiếp theo đố mọi người nghĩa tên của nữ chính đấy, cấm tra mạng nhá, nghĩ gì nói đấy. Chap sau sẽ tiết lộ một ít trong dàn nhân vật đóng vai trò quan trọng của bộ truyện.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Ủng hộ một số bộ truyện khác của mình:
Lá thứ và bài nhạc (tình trạng: đang tiến hành, viết thì có rồi, chưa đăng thôi)
--Thể loại: ngắn, ngẫu hứng,…..
Thích thật sự: (tình trạng: đang sửa, chưa đăng)
--Th
ể loại: ngôn tình, ngọt ngào, nhẹ nhàng, học đường
Muốn em ở bên (Tình trạng: sắp đăng)
--Thể loại : , Koko x Inuipi, otp TR, đam mỹ, boy love, fanfic Tokyo Revengers, Truyện không giống với mạch truyện của tác giả. Vã quá nên viết thôi. Chưa biết có H hay không, nếu chương nào có sẽ để thông báo. Ăn đường nhiều tiểu đường, cho nên đoạn đầu trộng với thủy tinh trước nhé (‘-‘
OvO[Sở trường: viết ngược]